Bà cụ 82 tuổi một tuần gửi tiền 14 lần, nhân viên ngân hàng si/nh ngh/i liền gọi 113, khi cửa mở ra ai nấy đều cho/áng vá/ng…

Ngân hàng nhỏ nằm ngay góc phố vốn dĩ chẳng mấy khi đông đúc. Vậy mà suốt một tuần qua, các nhân viên ở đây liên tục chú ý đến một vị khách đặc biệt – một bà cụ đã ngoài tám mươi, lưng đã còng, tóc bạc trắng, dáng đi chậm chạp. Hầu như ngày nào cụ cũng đến, và lần nào cũng yêu cầu chuyển tiền đến cùng một tài khoản, chỉ khác nhau ở số tiền. Tính ra chỉ trong vòng bảy ngày, bà cụ đã gửi đến 14 lần.

Ban đầu, mọi người nghĩ bà cụ có con cháu ở xa, cần hỗ trợ thường xuyên. Nhưng càng về sau, sự việc càng bất thường. Cụ gửi những khoản tiền không hề nhỏ, có khi cả chục triệu. Mỗi lần ký vào giấy tờ, đôi bàn tay gầy guộc của bà run run, ánh mắt thì thấp thoáng sự lo lắng, như sợ hãi một điều gì đó.

Nhân viên ngân hàng tên Lan bắt đầu nghi ngờ. Cô đã khéo léo hỏi chuyện, nhưng bà cụ chỉ ấp úng:
– Tôi… tôi gửi cho cháu tôi, nó cần gấp.

Nhưng Lan nhận ra ánh mắt né tránh ấy, không giống một người đang vui vẻ giúp đỡ con cháu. Càng nghĩ, cô càng thấy bất an. Cô liền báo lại với quản lý chi nhánh. Sau khi bàn bạc, ban lãnh đạo quyết định trình báo cảnh sát, bởi lo ngại cụ bà có thể đang là nạn nhân của một vụ lừa đảo hoặc tống tiền.

Ngay chiều hôm đó, một tổ công an đã cùng nhân viên ngân hàng đến tận nhà cụ. Căn nhà nằm trong một con hẻm nhỏ, cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ. Khi tiếng gõ cửa vang lên, từ trong chỉ có tiếng thở khò khè của người già vọng ra. Mãi một lúc sau, bà cụ mới ra mở cửa.

Vừa bước vào, tất cả mọi người đều choáng váng.

Ngôi nhà chật hẹp, tối om, chỉ có vài vật dụng cũ. Trên chiếc giường nhỏ, một người đàn ông trung niên đang nằm co quắp, cơ thể gầy gò, hai chân teo tóp không thể cử động. Bà cụ run run giới thiệu:
– Đây là con trai tôi… nó bị tai nạn giao thông hơn mười năm trước, từ đó nằm liệt một chỗ.

Người đàn ông yếu ớt ngước mắt nhìn, ánh mắt chất chứa sự bất lực. Hóa ra, toàn bộ số tiền bà gửi đi không phải cho ai xa lạ, mà là để thanh toán viện phí, thuốc men và cả những khoản nợ đã vay để chạy chữa cho con trai.

Bà cụ bật khóc, đôi vai gầy rung lên:
– Tôi sợ mọi người biết thì thương hại, nên chỉ nói dối là gửi cho cháu. Con tôi từng là trụ cột trong nhà, vậy mà giờ chỉ còn tôi già nua lo toan. Nó vẫn luôn dặn tôi cố giữ bí mật, không muốn ai phiền lòng.

Cảnh sát và nhân viên ngân hàng lặng người. Họ tưởng bà bị lừa đảo, nào ngờ đằng sau là một bi kịch gia đình đầy thương tâm.

Lan tiến lại gần, cầm lấy bàn tay nhăn nheo của bà:
– Cụ ơi, sao cụ không nhờ hàng xóm hay chính quyền địa phương giúp đỡ?

Bà chỉ lắc đầu, nước mắt chảy dài:
– Tôi quen chịu đựng rồi. Miễn sao còn có thể lo cho con từng ngày, tôi nguyện làm tất cả.

Câu chuyện nhanh chóng lan truyền trong khu phố. Người dân, các tổ chức từ thiện, thậm chí chính quyền địa phương đã chung tay hỗ trợ. Một quỹ nhỏ được lập ra để giúp hai mẹ con trang trải chi phí điều trị.

Ngày nhận được sự trợ giúp đầu tiên, bà cụ nắm chặt tay con trai, nghẹn ngào:
– Con à, hóa ra mình không đơn độc. Vẫn còn nhiều tấm lòng tốt ngoài kia.

Người con, dù yếu ớt, cũng cố gượng mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.

Từ hôm đó, ngôi nhà nhỏ không còn u ám như trước. Những người hàng xóm thường ghé qua trò chuyện, giúp bà cụ dọn dẹp. Các y bác sĩ tình nguyện tới tận nơi thăm khám. Còn bà cụ, tuy tuổi đã cao, sức lực hạn chế, nhưng tâm hồn như được hồi sinh.

Câu chuyện về bà cụ 82 tuổi một tuần gửi tiền 14 lần không chỉ là lời cảnh tỉnh về những dấu hiệu bất thường cần được quan tâm, mà còn là minh chứng rằng: đằng sau mỗi hành động kỳ lạ, đôi khi ẩn chứa một nỗi đau sâu thẳm mà ta chẳng thể ngờ.

Và hơn hết, nó nhắc nhở rằng: lòng nhân ái và sự sẻ chia có thể biến đổi cả một cuộc đời, dù trong những tháng ngày tưởng chừng tăm tối nhất.